Hai năm rưỡi ở Nhật...
2 năm 6 tháng ở Nhật, đến với Nhật Bản cũng là do cái duyên. Hồi 18 tuổi sinh viên năm nhất đến Sài Gòn, mọi thứ đều lạ lẫm, nhìn các anh chị nhân viên công chức mặc vest đi làm trong những tòa nhà cao tầng, nhìn rất thích, ước mơ mình cũng được như thế. Vì yêu Nhật Bản nên tìm trường tiếng Nhật để học, nhưng học phí lớp vỡ lòng là hơn 50% tổng số tiền hiện có, nên cũng đắn đo dữ lắm và quyết đinh theo học. Việc du học Nhật thì chỉ biết ước mơ chứ hoàn toàn không có điều kiện để du học tự tục.
Đến năm 19 tuổi thì bố mẹ ly dị nhau, thành ra như bơ vơ giữa Sài Gòn hoa lệ, tinh thần suy sụp, không có tài chính nữa nên từng có ý định từ bỏ tất cả và về nhà. Ngày đó gọi điện cho mẹ để nói về việc sẽ bỏ tất cả và quay về, nhưng gọi 3 lần đầu không liên lạc được. Quá tam ba bận nên dẹp ý nghĩ điên rồ đó và quyết tâm cố được bao nhiêu thì cố.
May mắn là đến năm 20 tuổi gặp được một sếp người Nhật. Sau khi bày tỏ ước muốn là trở thành một lập trình viên thì người này nhận mình vô làm, định hướng và hướng dẫn mình từ những bước đầu tiên, từ cách gõ chữ 10 ngón, cách lau chùi máy tính như thế nào.
22 tuổi thì thấy có học bổng du học toàn phần nhưng là ở Hà Nội, xưa nay chỉ quanh quẩn ở quê với Sài Gòn cho nên Hà Nội lúc đó là một nơi rất xa xôi lạ lẫm, phải đi một mình nên cũng định không tham gia. Nhưng sau nghĩ lại trong một nước mà không dám đi thì sao mà ra nước ngoài, nên cũng khăn gói một mình ra Hà Nội thi học bổng, may mắn là đậu.
Bây giờ thì có thể tự tin vứt ở đâu trên Việt Nam và Nhật Bản thì cũng sống được. Không ngừng cố gắng chỉ mong cuộc sống ổn định, có thể lo cho gia đình chu đáo và vui vẻ bên bạn bè anh em là mãn nguyện rồi...
Amagasaki, Hyogo, ngày 2 tháng 9 năm 2018